Sư Tử Thứ Ba - 02/08/2022

Café chanh

0

Café chanh cũng giống như một trò giải trí trong cuộc sống. Khi vui uống, khi buồn cũng uống, ngay cả không buồn không vui thì cũng làm một tách café nhâm nhi sự đời. Và cái vị đắng ngọt đầu lưỡi xen lẫn chua chát của chanh chẳng khác nào cuộc sống.

Bàn tay tôi lặng lẽ khuấy tách cafe trong tay, khói bốc lên nghi ngút mang theo mùi hương đặc trưng của nó. Cách một lớp kính mà từng âm thanh vẫn êm đềm như thế, dù ngoài trời đang mưa rả rích nhưng trong quán chỉ nghe được tiếng nhạc, dường như không gì có thể đánh động tới bầu không khí này. Mưa nhẹ nhàng rơi trên phiến lá, rơi xuống mặt đất rồi vỡ òa như mảnh vỡ thủy tinh, đẹp thì có đẹp nhưng đối với tôi chúng rất bi thương. Vì sao ư? Vì chúng thuần khiết nhưng khi chạm mình vào cuộc sống, chúng lại hòa tan rồi vấy bẩn theo dòng nước phiêu bạt về đại dương. Rồi cũng từ đại dương, nơi chúng đánh mất bản thân mình, một lần nữa chúng lại là chúng.

Nghe ra như một trò chơi. Phải chi chúng đừng nhoài công như thế. Tại sao cứ thích đương đầu với khó khăn để bản thân chịu khổ? Có lẽ khi tồn tại, con người ta sống theo tiếng gọi trái tim, nơi mà lí trí được xem là một phần không đáng kể. Tôi tự hỏi có bao giờ chúng – những giọt mưa cảm thấy hối hận? Có lẽ không… Vì chúng làm gì kiểm soát được hành động của mình? Chúng vô tri vô giác. Chúng sinh ra là để hy sinh cho nhân loại, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy. Chúng chỉ là vật hy sinh, vô tri, vô giác…

cafechanh (6)

Tôi nâng tách cafe trong tay lên uống một ngụm. Vị đắng dường như xâm chiếm hết toàn bộ vị giác tôi bây giờ. Trời thì vẫn mưa xối xả, tuy không nghe được nhưng tôi cảm nhận được những giọt mưa đang…gào thét? Tôi uống tiếp một ngụm cafe rồi nhăn mặt. Cafe là một loại nước giải khát hay đại loại thế trong tiềm thức mỗi người. Nhưng đối với tôi, nó là một trò giải trí trong cuộc sống. Mỗi khi buồn tôi muốn uống, vui cũng muốn, tâm tư hỗn loạn tôi cũng muốn. Trước đây thì không như vậy, nhưng bây giờ tôi bị nghiện mất cái vị đăng đắng nơi đầu lưỡi nhưng ngọt bùi tâm can này rồi.

Đôi mắt tôi dõi theo chiếc xe hơi dừng trước cửa tòa nhà cao hai mươi chín tầng của tập đoàn LP đối diện. Một đôi trai gái từ trên xe bước xuống, chàng trai nắm tay cô gái còn cầm ô che cho cô, họ là nam thanh nữ tú, rất xứng đôi khiến người ta vừa ghen vừa ngưỡng mộ. Một là Hàn Thiên Yết người thừa kế tập đoàn LP hùng mạnh, tướng mạo xuất chúng. Một là Tạ Song Ngư con gái của nhà buông đá quý nổi tiếng thế giới, hiền hòa lễ độ. Môn đăng hộ đối, tài sắc vẹn toàn. Họ vừa kết hôn được ba ngày, ai cho các người có quyền ngưỡng mộ, ai cho các người có quyền ghen tỵ bọn họ? Ba ngày trước tôi là kẻ thứ ba, ba ngày sau lại biến thành tình nhân của người đàn ông xuất sắc kia.

Cảm giác ngắm nhìn người mình yêu đi chung với vợ mới cưới cũng không tệ như tôi nghĩ. Cũng không đau như đứt từng đoạn ruột, cũng không nhói tim như sắp vỡ ra từng mảnh, khóe mắt cũng không cay đến trào lệ, không khóc nghẹn ngào. Nhưng cảm giác yên bình tĩnh lặng đó lại đáng sợ đến ngay cả tôi cũng không biết mình có cảm xúc gì. Phải chăng tôi cũng sắp thành những giọt mưa rồi? Chỉ mãi là vật hy sinh, vô tri, vô giác? Đôi tay run rẩy nâng tách coffee lên uống ngụm thứ ba, không còn đắng nữa nhưng cũng nhạt nhẽo vô vị.

cafechanh (7)

Trước khi tôi gặp anh đâu phải như vậy? Lục Bảo Bình là một cô gái lạc quan, hay cười, vô tư, chẳng phải sao? Trước mặt người khác thì nó hậu đậu, ngốc nghếch. Nhưng từ khi nào nó đã trở nên vô cảm như vậy? Tôi nhìn chằm chằm vào tách cafe rồi quay sang gọi phục vụ:

“Ở đây có bán cafe vị chanh không?”

Quan sát biểu hiện của phục vụ cho thấy tôi vừa hỏi một điều hết sức ngu ngốc, tôi cười nhạt rồi tiếp:

“À, xin lỗi, nếu không có thì cô lấy cho tôi hai lát chanh”

Cô ta cũng ngẩn người nhìn tôi, ba giây sau liền đi đến quầy bar, một lúc phục vụ mới quay lại đặt chiếc đĩa đựng hai lát chanh cắt sẵn đến, tôi gật đầu cảm ơn. Cà phê…vị chanh sao?

 “Thiên Yết, em không muốn uống cafe, đắng lắm”

“Đồ ngốc, em không thể nào cứ thấy khó mà rút lui”

“Em biết anh sẽ luôn ở sau lưng chờ em mà”

“Vậy em muốn uống cafe vị chanh chứ?”

”Anh đang lừa em sao?”

“Anh không có”

“Thiên Yết anh lừa em, làm gì có cafe vị chanh”

 Tôi cười nhạt. Bản thân thật trẻ con, người ta chỉ tùy tiện nói như vậy mà đã tin có coffee vị chanh sao? Thật nực cười. Tôi cũng định đem vứt hai lát chanh đó, nhưng suy nghĩ một hồi cũng vô thức bỏ nó vào ly cafe rồi khuấy đều. Thiên Yết, anh có nhớ em không? Anh nói rằng mỗi lần buồn cứ ngắm mưa rơi nhâm nhi ly cafe vị chanh này sẽ tốt rất nhiều. Bây giờ em vui không nổi, ở bên cạnh anh em không như thế này. Tôi đặt chiếc muỗng xuống, nâng tách cafe lên uống một ngụm. Mùi vị này…

Đắng.

“Anh kết hôn với cô ấy nhưng anh hứa sẽ không bỏ rơi em”

“Không bỏ rơi em? Anh làm cách nào không bỏ rơi em?”

“Bảo Bình, tin anh đi…”

 Nhạt Nhẽo.

“Bảo Bình, Thiên Yết có đấy không?”

“Ma Kết, sao cậu lại hỏi vậy? Hôm nay sinh nhật tớ anh ấy nhất định đến”

“Không cần chờ nữa, tớ thấy Thiên Yết cùng Song Ngư đang ở nhà hàng ăn tối cùng nhau”

“…”

Chua xót.

“Bảo Bình nghe anh giải thích, anh và cô ấy chỉ là danh nghĩa mà thôi”

“Anh im đi”

“Bảo Bình, em nghe anh giải thích đi”

“Anh còn muốn nói gì? Tôi bảo anh im đi”

“Bảo Bình, anh thực sự…”

“ANH IM ĐI”

cafechanh (5)

 Vị mặn? Nước mắt? Tôi lấy tay quệt hai hàng lệ trên đôi mắt, khóc rồi. Những thứ xảy ra với tôi như một giấc mơ rồi thành ác mộng. Làm sao đây? Có phải khi tỉnh giấc tôi sẽ không nhớ gì không? Nhưng làm sao đây, làm sao tỉnh giấc? Khi bắt đầu đã biết không có kết quả. Tôi là ai? Anh là ai? Hai người thuộc hai thế giới khác nhau, như hai đường thẳng song song không liên quan đến nhau, không có chung một điểm dừng. Đặt ly cafe đã lên men vì vị chanh, tôi ra ngoài thanh toán tiền.

“À, nếu có người đến tìm cô gái ở bàn số chín, chị đưa cho người đó thứ này” Tôi lấy ra một phong thư đã chuẩn bị cách đây một tháng, ngày anh bảo sẽ cưới cô ấy nhưng không bỏ rơi tôi, người phục vụ mỉm cười gật đầu, tôi nói câu cảm ơn rồi đẩy cửa ra ngoài.

“Em xin lỗi, em là đồ ngốc, anh mắng em đi, nhưng em không muốn cản trở việc tốt của người khác. Anh nghĩ xem em sẽ đi đâu? Đức, Pháp, Anh hay du lịch khắp thế giới? Ước mơ của em sắp thành hiện thực rồi, em vui lắm nên tạm thời không nhớ anh như em nghĩ. Song Ngư là một cô gái tốt, anh phải chăm sóc cô ấy cẩn thận. Còn em mạnh mẽ mà, em có thể tự mình bước đi. Từng lướt qua đời nhau như hai vì sao băng mang lại hạnh phúc, em biết quên anh sẽ khó, sẽ đau nhưng em không muốn thấy ba người cùng chịu khổ. Chắc em coi phim nhiều quá rồi, nhưng đáng tiếc đây không phải một bộ phim, em cũng không phải nữ chính. Em đủ dũng cảm ra đi là đủ dũng cảm quên anh và đối mặt. Em không chúc anh hạnh phúc đâu, vì cảm giác đó đau lắm, anh biết mà. Em cũng không mong chúng ta gặp lại, vì em sợ mình tổn thương lần nữa. Cảm ơn anh hai năm qua đã yêu thương em như vậy, em thật sự rất hạnh phúc. Nhưng anh à, anh có tương lai, có sự nghiệp. Còn em có gì? Cả tư cách yêu anh em cũng không có. Em cứ mãi gây phiền toái cho anh thôi. Giờ em đi rồi, em tự mình bước đi và không dựa dẫm vào anh nữa, mất đi nơi nương tựa khiến em hụt hẫng nhưng cũng kịp nhận ra đã đến lúc em tự chịu trách nhiệm với bản thân mình. Em không uống cafe, anh dạy em uống, cafe vị chanh sao? Ngày hôm đó em đã tin là có thật nhưng nó khó uống chết đi được, em thật sự chẳng muốn uống lại lần nào nữa đâu, cũng như chẳng muốn yêu ai thêm lần nữa. Cảm ơn anh, sống tốt nhé. Mỗi ngày Song Ngư sẽ thay em gọi anh dậy, thay em chuẩn bị thức ăn, thay em nói câu chào buổi sáng, thay em quan tâm, thay em yêu, thay em ôm anh, thay em rúc vào lòng anh như một đứa con nít, cô ấy thay thế em và sẽ làm tốt hơn em rất nhiều. Đừng tìm em.”

cafechanh (1)

Ba năm sau…

Giữa thủ đô Paris phồn hoa rộng lớn, tiệm cafe “Aquarius” nằm trên con phố đông người qua lại. Có ai đó vẫn nhìn trời mưa đổ, có ai đó vẫn đang cảm nhận hương vị của thứ đồ uống dị hợm hoặc vị chanh. Bảo Bình đã rời xa anh được ba năm nhưng thói quen anh tạo ta cho cô không sao vứt bỏ được, uống cafe. Thật ra sau khi rời bỏ anh cô đã đau khổ rất nhiều, khóc rất nhiều nhưng chỉ trách có duyên mà không phận. Cô đã từng nuôi hy vọng anh tìm kiếm mình, hy vọng càng nhiều thất vọng càng cao. Dù sao đi nữa, ba năm nay cái gì cần qua cũng đã qua rồi, trên cuộc đời không còn một Bảo Bình hoạt bát đáng yêu chỉ còn một Aqua trầm tư cẩn trọng. Tình yêu có thể thay đổi con người đến như vậy, làm họ đau cũng làm họ trưởng thành. Nhấc lên được bỏ xuống được, vấn đề chỉ là thời gian. Hai năm yêu nhau, ba năm xa nhau nhưng vết thương vẫn chưa lành thành sẹo. Rất đáng sợ, đó là uy lực của nỗi đau và cái giá trả phải trả cho tình yêu.

Cô mỉm cười, Bảo Bình phát hiện mình ngày một già rồi, suy nghĩ nhiều đến như vậy. Trong màn mưa, đôi mắt màu nâu thẳm của cô nhìn xuyên qua tấm kính cửa hàng. Mưa rơi rất nhiều, nhiều như lúc cô rời bỏ mọi thứ ra đi. Chuyện như mới ngày hôm qua mà thực tế đã quá xa xôi, vụt bay khỏi tầm với.

Chợt…

Dáng người đàn ông cao một mét tám, trên người là bộ tây phục màu đen bó sát tôn lên dáng vóc hoàn mỹ cùng đường nét nam tính. Chiếc mũi thẳng, môi mỏng, đường viền môi gợi cảm, đôi mắt màu hổ phách ẩn phía sau cặp kính đen càng làm cho khí phách anh thêm phi phàm. Dòng người trên con phố Paris dù mưa nhưng vẫn đông nghẹt, người đàn ông này hoàn toàn nổi bật giữa đám đông, tay anh cầm ô màu đen, đôi mắt cũng nhìn về phía cô. Cách một lớp kính. Gương mặt này… Bảo Bình ngẩn người. Gương mặt suốt ba năm qua làm cô nhung nhớ, gương mặt suốt ba năm qua luôn xuất hiện trong giấc mơ cô, gương mặt suốt ba năm qua dù mất đi kí ức vẫn không sao quên được. Anh nhìn thấy cô, cô phải làm gì đây? Trốn tránh? Cô không muốn, cô muốn chạy đến anh ngay lập tức. Nỗi nhớ chôn sâu đã theo làn mưa bụi nay lại ngưng tụ làm lòng cô nặng trĩu. Ba năm. Phải, ba năm không làm cô quên anh, dù một giây một khắc cũng không. Ba năm càng làm cô yêu anh thêm sâu đậm. Giờ cô đã biết mình yêu anh rất nhiều, ngay khi thấy anh, cô không thể lừa dối mình rằng cô đã không còn cảm giác gì với anh.

Bảo Bình mỉm cười, trong nụ cười có vị mặn của nước mắt. Đôi mắt cô ướt nhòa. Cô không sao bỏ xuống được. Anh vẫn nhìn cô, ẩn trong lớp kính đen là con ngươi màu hổ phách. Bảo Bình tiến lên một bước, cô muốn tới gần anh, dường như tấm kính chắn trước mặt cũng không làm họ cách xa nhau. Cô sắp điên, cô nhớ anh điên cuồng, cô không ngờ mình lại nhớ anh đến vậy.

Đột ngột…

Anh mỉm cười, đôi môi khẽ nhếch lên, Thiên Yết cuối người xuống như chào hỏi; ngay khắc sau đó, anh quay lưng hòa vào dòng người đông đúc rồi biến mất như chưa từng xuất hiện. Toàn thân cô cứng đờ, lạnh toát. Không… không thể… Nụ cười trên gương mặt cô bỗng chốc đanh lại. Có phải anh không nhìn thấy cô? Nhưng… vừa rồi anh đã chào hỏi cô sao? Như hai người bạn? Một giây sau cô ngã ngồi trên mặt đất. Khả năng nhận thức trì hoãn nặng nề. Thái độ của anh, là đã quên cô rồi? Xem cô như một người bạn rất bình thường, đúng không?

cafechanh (4)

Đôi mắt vô hồn… Bảo Bình cười lớn, thật lớn, nước mắt cứ rơi còn nụ cười vẫn không tắt. Thì ra con người ta có thể lạnh lùng như vậy! Cô điên rồi, là cô rời bỏ anh thì mong sao anh quay lại, tha thứ cho cô? Bảo Bình ngừng cười, khóc thật lớn, khóc như đang hòa tấu cùng cơn mưa, khóc… rồi lại khóc.

Thiên Yết quay lưng đi. Lòng anh đau như dao cắt, đó là Bảo Bình! Đó là người con gái anh muốn bảo vệ suốt đời. Nhưng cô làm tổn thương anh rất lớn, cô ra đi mà không cho anh có cơ hội giải thích, anh không thể đối mặt được. Thật sự quá bất ngờ, ba năm rồi, nét hồn nhiên trên gương mặt cô bị thời gian rửa trôi sạch, sự trầm tư của cô khiến anh đau xót, cô đã thay đổi rất nhiều nhưng luôn có cách khiến anh đau khổ. Khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh chết lặng. Cô khóc, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê. Anh muốn đến gần, ôm cô, nói với cô những điều bao năm qua anh ấp ủ. Nhưng. Nghĩ đến việc cô đã quên anh rồi, cô rời bỏ anh, anh không sao chấp nhận được. Rời đi, quay bước, không đối mặt là cách tốt nhất khiến hai người không tổn thương.

Nếu cô biết khi anh hẹn cô ở quán cafe là muốn nói anh sẽ ly hôn với Song Ngư để lấy cô, nhưng chậm một bước là cô đã rời khỏi anh. Anh vẫn kí vào đơn ly hôn, tìm kiếm cô suốt hai năm, không tin tức, anh thật sự muốn điên lên. Nỗi đau đó cô không hiểu được. Suốt đời không hiểu được.

Màn đêm ở Paris lặng lẽ buông. Khói bốc từ ly cafe vị chanh nghi ngút, nó mang theo hương vị chua xót cùng ngọt ngào.

Họ quay lưng lại với nhau. Yêu nhau nhiều đến thế nhưng sự cố chấp trong tình yêu luôn có cách khiến họ trở mặt. Làm bạn, làm người dưng. Mặc kệ thế nào, nếu như không có một người chịu hy sinh sẽ luôn khiến cả hai đau đớn. Không bước cùng một đường đi, quay lưng với nhau để đi, đi một đường tròn lớn rồi cũng đối mặt nhau. Như vậy, họ có chọn cách lướt qua nhau để bước tiếp? Mỗi người đều có một nỗi đau riêng.

Nguồn: mong.vn

Tác Giả