Cùng những ngọn gió run rẩy, những cánh đồng ban sơ nước Anh êm đềm và dữ dội, Emily Bronte đã đưa hình ảnh những nhân vật của mình thấm vào lòng người đọc. Từ nhân vật chính, bà hầu gái hay người thuê nhà, mọi sự xuất hiện trong “Đồi gió hú” đều mang một nét hoang dại khó cưỡng lại. Và người đàn ông mang tên Heathcliff trong câu chuyện, chính là minh chứng cho một châu Âu dữ dội, đầy gió, một người dám yêu dám hận, một Bọ Cạp điển hình.
- Thần Điêu Đại Hiệp – Lý Mạc Sầu và yêu hận cuồng si một đời Bọ Cạp
- Hunger Games: GALE – Khi đàn ông Ma Kết yêu
- Mùi hương – Cự Giải, thiên tài, sát nhân và hành trình tìm lẽ sống
- Nàng Tiên Cá – Cổ tích bi kịch tình yêu Song Ngư
Ranh giới giữa yêu và hận
Mang trong mình bản tính trầm lặng của một cung Nước, Heathcliff lớn lên với sự nhẫn nhịn và tính khí lầm lì. Hắn có thể im lặng, có thể bỏ qua, nhưng một khi đã quyết định nắm lấy thứ gì, Heathcliff sẽ làm mọi cách để có được nó. Sự chiếm hữu lớn dần lên trong Heathcliff, khi hắn cảm nhận được những cơn gió đầu tiên từ người con gái mang tên Catherine – con gái của cha nuôi mình. Sự tồn tại của Cathy trở nên quan trọng đối với hắn, đến mức trở nên ám ảnh – một sự ám ảnh “rất Bọ Cạp”. Họ sống trên Đồi gió hú với những tình cảm đan xen vào nhau, hỗn độn.
Bọ Cạp thường dành hết mọi hỉ nộ ái ố của mình vào tình yêu, dù bề ngoài có lạnh lùng điềm đạm, họ biết rõ mình cần gì và sẵn sàng làm mọi thứ để nắm bắt nó. Có lẽ vì vậy mà nguyên thủy trong con người họ, sự khinh thường đối phương tuyệt nhiên trở thành cấm kị. Kể từ ngày Heathcliff bước đi từ đêm mưa đầy gió, con người Bọ Cạp với bản tính chiếm hữu nãy đã vạch ra ý định trả thù. Hắn trở nên quý tộc hơn, nhưng những cơn gió đầy hoang dại vẫn luôn ẩn chứa trong đôi mắt hõm sâu ấy. Chúng khiến người hầu gái từng hết mực che chở hắn trước kia sợ hãi và cuốn mọi thứ liên quan đến nhà Earnshaw vào vòng xoáy của sự trả thù.
Và vẫn những ý định đáng sợ ấy, sau khi người yêu Cathy an lành ra đi, hắn tiếp tục kế hoạch với đời con cái. Hình như đối với Bọ Cạp, yêu và hận là hai khái niệm sát nghĩa nhau, đến mức chỉ cần vô ý một chút, chúng mặc định tồn tại song song trong con người họ. Heathcliff yêu đến điên dại, và dường như hắn hận đến mù quáng.
Trả thù chính mình
“Tôi yêu kẻ sát hại tôi – nhưng kẻ sát hại em làm sao tôi có thể yêu”. Câu nói này dường như gây ám ảnh suốt mạch truyện sau đó, ám ảnh Cathy, ám ảnh người đọc và dường như cả chính Heathcliff. Người đàn ông Bọ Cạp này sau khi trở về với ý định trả thù, dày vò người yêu và khiến cô trở nên bệnh hoạn, hắn ôm cô vào lòng khi những phút giây tỉnh táo cuối cùng tàn lụi, lời buộc tội của Cathy như là lí do để hắn tồn tại sau đó. Cathy chết đi, hắn vẫn sống, để trả thù chính mình.
Nỗi ám ảnh từ sự mất mát của Cathy khiến hắn bắt đầu bấn loạn, có thể nói, suy nghĩ của hắn trong toàn bộ câu chuyện đều bắt nguồn từ trái tim, chứ không phải sự chiếm hữu. Heathcliff có tính cách điển hình đến nỗi mọi hành động, mọi câu thoại của hắn đều mang những nét Bọ Cạp rất đặc trưng. Heathcliff uất hận ra đi khi vô tình nghe Cathy nói những lời xem thường mình. Sự phẫn nộ ấy thực ra không bắt nguồn từ lòng tự cao, không oán trách thân phận, cuộc đời, mà hắn giận Cathy tự tay bẻ nát mối tình này, khi chẳng một ai – ngay cả Thượng đế – cũng không thể chia rẽ trái tim họ. Hắn trả thù Cathy, nhưng kế hoạch vượt qua tầm kiểm soát của bản thân hắn, nó lớn đến nỗi trở nên một niềm đau dai dẳng suốt cả thế hệ sau.
“Em nói tôi đã giết em, vậy thì hãy ám tôi đi… Hãy luôn ở bên tôi dưới bất kì hình thức nào… Đừng bỏ mặc tôi nơi cái vực thẳm này, nơi tôi không thể tìm ra em… Tôi không thể sống thiếu cuộc đời của tôi. Tôi không thể sống thiếu linh hồn của tôi.”
Heathcliff có rất ít lời thoại, hầu như câu chuyện chỉ là một mạch kể đau đớn bàng hoàng, nhưng những lời nói hiếm hoi của hắn dường như cứ bám riết lấy người đọc ngay sau khi gấp sách. Câu nói trên của Heathcliff, của một Bọ Cạp, của quá khứ đã rời xa nơi lúc nào cùng có Cathy, yêu nàng, hận nàng… Hắn nói bằng một niềm xúc cảm không thành lời, và những cú đập đầu vào thân cây suốt đêm như là dự liệu cho sự trả thù sắp tới của hắn.
Mọi thứ bắt đầu trở nên hoàn hảo một cách vô cảm đối với Heathcliff, nhưng đến lúc báo ứng hắn dành cho nhà Earnshaw sắp hoàn thành, thì cảm xúc trong con người Bọ Cạp này lại trỗi dậy. Đúng, Bọ Cạp không bao giờ vô cảm, chỉ là hắn giấu suy tư của mình quá kĩ, để đến một ngày nó bùng lên trỗi dậy mà thôi. Lòng hắn bắt đầu sục sôi từ lúc hắn nhìn vào người cháu của mình và thấy hình bóng của Cathy, à không, dường như mọi thứ trên đời này đều có hình bóng của cô. Đối với Bọ Cạp, sự trả thù trở nên ám ảnh, nhưng tình yêu và khát khao yên ổn luôn tồn tại trong trái tim hoang dã này.
“Có cái gì mà không nhắc đến nàng?… Cả thế gian này là một bộ sưu tập khủng khiếp những thứ nhắc nhở rằng nàng đã từng tồn tại, rằng tôi đã mất nàng!”
Heathcliff chết một cái chết dữ dội, cái chết đầy xấc láo khi nhìn trân trối lên trời, ngạo nghễ. Hắn đã sống một cuộc đời dám yêu dám hận, một cuộc đời của Bọ Cạp.
Khi cái chết là sự khởi đầu
Mối tình trong “Đồi gió hú”, mối tình được xây lên từ khát khao đầy tính Nước, và kết thúc bởi sự chiếm hữu ghen tuông cũng của tình yêu. Tình yêu của họ đều trở nên ám ảnh với đối phương, và sự chiếm hữu dường như bao trọn lấy mọi cung bậc cảm xúc. Catherine, cô gái khoác lên mình vỏ bọc xù xì, từng yêu đến hi sinh bản thân mình, từng đánh đổi mọi thứ, rũ rượi chờ đợi dưới màn mưa, từng trong phút giây điên dại mà choàng ra cửa sổ, nơi có gia đình, có ngọn đồi đầy gió được bao bọc bởi không khí thê lương đến tột cùng. Cô gái nhỏ mang trái tim Cự Giải, dịu dàng từ bên trong, cố bảo vệ mình bằng vẻ ngoài chua ngoa kiêu kì. Cuối cùng, lại đánh đổi mọi thứ bằng cái chết, nhưng là một kết thúc êm đẹp, cô mỉm cười ra đi khi ý thức còn sót lại là vòng tay của Heathcliff, là lời chúc phúc duy nhất từ hắn mà cô nhận được. Mọi thứ đều khởi đầu từ cái chết, họ đã ở bên nhau, như Heathcliff đã nói, ở bên nhau “dưới bất kì hình thức nào”.
Emily Bronte đã kể câu chuyện “Đồi gió hú” về người đàn ông Bọ Cạp, bằng những ngọn gió điên cuồng, hoang dã và cả man rợ. Nó thành hình hài, trở nên một nỗi ám ảnh khôn nguôi, không thành lời. Khi mà cái chết, cũng chỉ là sự khởi đầu…