Sư Tử Thứ Ba - 02/08/2022

[MS 23] Khi Nước và Lửa hoà làm một

0

“Bên cạnh người mình thích mà cách 1 xentimet thôi cũng đủ  xa như hàng trăm cây số rồi… xa lắm” 

Cuc thi viết truyn ngn v 12 cung Hoàng đo
Bài d thi:  Khi Nước và Lửa hoà làm một
Mã s: 23
Th loi: Truyện ngắn
Tác gi: Cat Picky

————————————-

     “Tôi lấy thời gian mua thời gian

       Tôi gom mây mua nắng của trời…”

      Bây giờ nó đã là một cô sinh viên năm nhất. Đó là những dòng trong nhật kí của nó, một con nhỏ Sư Tử đầy năng động. Chắc sẽ không “lan man” như thế này đâu nếu như hai năm trước…

       Gã Thầy

     Sau mỗi bữa cơm tối cùng bà nó lại vội vàng chạy sang nhà nhỏ Thiên Bình, hai đứa là bạn thân chí cốt từ thời cấp hai đến giờ, không ngày nào mà không gặp mặt. Lên cấp III may sao cả hai đứa cùng đậu vào một lớp. Thiên Bình hòa nhã và dễ chịu bao nhiêu thì đứa Sư Tử như nó lại sốc nổi và nóng nảy bấy nhiêu, hai đứa “bù trừ” cho nhau y như một cặp… trời sinh. Thiên Bình biết hoàn cảnh gia đình nhà nó, bố mẹ ly dị còn nó thì một mực đòi ở với bà trong căn nhà mà nó đã lớn lên, cũng một phần vì thương bà, một phần vì sợ xa lớp, xa trường, xa con nhỏ bạn thân sáu năm trời. Ai cũng bảo nó là đứa kiên cường, hồn nhiên, vô tư, nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi, Sư Tử cho dù có mạnh mẽ cỡ nào thì vẫn mang một trái tim mong manh, đầy sắc cảm. Điều này ngoài Thiên Bình ra thì tính từ bấy đến giờ chả ai thấu rõ cả, đôi lúc nó cảm thấy mình thật may mắn.

       Và theo như thông tin từ gã bí thư Xử Nữ nghiêm nghị, khó tính quá mức cần thiết mà đôi lần làm Sư Tử phóng khoáng như nó phát chán hồi chiều thì ngày mai sẽ có giáo viên mới dạy Lý lớp nó. Nó về nhà làm hoành tráng bài soạn ngày mai, nhất định nó sẽ gây ấn tượng tốt. Nó ôm gối ngủ ngon lành và kéo theo cả đống tự tin vào giấc mơ…

       Nhưng xui xẻo thế nào hôm sau nó lại đi trễ, bản chất đãng trí muôn đời không thay đổi được, chỉ việc thay cái bánh xe thôi mà hôm qua cũng quên, biết vậy đi chung với tên Nhân Mã cho rồi, nổi hứng sao hôm nay lại đòi đi học một mình. Nó hồng hộc chạy vào lớp, ôi chết rồi, tiết học Lý đầu tiên, hình như thầy đang giảng bài. Nó run run bước vào, cả lớp cười ồ lên, thầy nhìn nó một cách rất ‘hiền lành’ và ‘nhẹ nhàng’ bảo:

      -Đi trễ à? Thôi vào lớp đi em, về nhà chép phạt cho tôi 500 lần câu “Em hứa từ nay không đi trễ nữa” nhé! – Kèm theo một cái cười… rất duyên

       Thời gian còn lại của cả tiết học nó chẳng còn tâm trí đâu mà tập trung nữa. Tự nhiên nó cảm thấy ghét thầy ghê gớm, đi trễ có một lần thôi mà. Hết tiết nó ào chạy xuống khu hiệu bộ, giả vờ giúp nhỏ lớp phó học tập Song Tử mang sổ đầu bài cho cô chủ nhiệm kí nhưng thật chất là đi xem lý lịch ‘giáo viên mới’ vừa cho nó chép phạt ban nãy. Đáng lẽ với thành tích học tập như vậy thì từ đầu năm chức lớp phó thuộc về nó, nhưng ngày đầu tiên đã làm mất sổ đầu bài thì tốt nhất đừng đưa cái gì cho nó giữ cả. Đấy, cả chức thủ quỹ lớp cũng giao cho một gã con trai làm, gã Kim Ngưu hiền lành như hắn giữ tiền là giỏi, hơn hẳn Sư Tử nó.

       Tranh thủ cô xem qua các tiết học nó dò bảng danh sách giáo viên lớp 11 Lý. Thì ra ‘gã thầy’ ấy vừa ra trường được một năm, một Bọ Cạp chính hiệu, hèn gì… cái câu nói “miệng nam mô bụng một bồ dao găm” bắt đầu lẩn quẩn trong đầu nó. Cái tư thế lom khom, mặt nhướn lên, môi dẫu ra đến kì cục của nó bỗng giật nảy mình khi nghe đằng sau một giọng Bắc trầm trầm, ấm ấm vang lên:

       -Em đang điều tra lý lịch của tôi đấy à? – Nó quay ngoắt lại, gương mặt thầy Bọ Cạp ban sáng vẫn cười với nó, nhưng giờ thì ‘gian gian’ hơn

        -Dạ không phải, em xem cho biết về giáo viên mới thôi ấy mà – Nó nhăn nhó cười ngây thơ

        -Tôi cứ tưởng em điều tra tôi để gọi hội trả thù đấy chứ – Thầy Bọ Cạp cười một cách lém lỉnh

        -“Em đâu có xấu bụng như thầy” – Tất nhiên nó chỉ nghĩ câu này trong đầu thôi

       Sau khi ôm cuốn sổ đầu bài về lớp, nó cảm thấy chán kinh khủng, từ nay phải tìm cách đề phòng ‘gã thầy’ Bọ Cạp này mới được.

       Tối ấy sau khi học bài xong, tất nhiên là cũng đã chép phạt xong, hơn 11 giờ rồi, nó vẫn quyết định lang thang trên mạng nghiên cứu thật kĩ về cung Bọ Cạp với sự ấm ức khó tả, ai cũng bảo nó ngộ Horoscopes, cái đầu tiên nó hỏi về một người mới quen nhất thiết phải là ngày sinh. Bỗng nhiên, không biết là do kính nó mờ hay sao mà kiếm đâu ra một câu trích dẫn cực kì ‘sốc’ về Bọ Cạp từ một truyện ngắn của Chi Chan: “Bọ Cạp lạnh lùng, Bọ Cạp đa nghi, Bọ Cạp độc tàn, nhưng Bọ Cạp đã yêu ai thì yêu rất đậm sâu…” Bỗng nó thấy mặt mình nóng ran, ôi ngớ ngẩn quá, nó tắt máy rồi đi ngủ. Nhưng kì thực hình ảnh của ‘gã thầy’ cao cao, duyên duyên, ánh mắt ngây thơ vô số sội kèm nụ cười ấm quá mức cần thiết đang bay nhẹ nhàng trong không trung rồi trôi vào những giấc mơ của nó…

       Tiết Lý xếp cuối cùng, nó đủ mệt với bốn tiết kia rồi, giờ thì uể oải lên nộp bảng kiểm điểm cho thầy, nó “ra vẻ” biết lỗi và đứng chờ. Thầy Bọ Cạp im lặng xem kĩ lưỡng… 500 câu chép phạt của nó, nó thầm nghĩ: “Trời, thầy ‘chấm’ bảng kiểm điểm hay sao vậy?” Bất chợt thầy ngước lên, tim nó giật thót một giây, thầy cười, ánh mắt đẹp vô hồn:

        -Em chép phạt khuya có buồn ngủ không?

        -Dạ có chứ thầy – Nó nhanh nhảu đáp như kể tội thầy vậy

        Thầy cười xuề xòa với nó rồi bắt đầu bài học. Tiết Lý hôm ấy quá suông sẽ, một đứa Sư Tử đầy tính tự hào như nó nghĩ: “Chắc thầy cũng phải ngạc nhiên về sức học của mình thôi, đừng nghĩ là hấp tấp, hậu đậu mà Sử Tử ta ngớ ngẩn nhé, không có đâu”. Tối hôm ấy nó cảm thấy đắc thắng ghê gớm… và không hiểu sao, nó lại suy nghĩ về thầy Bọ Cạp… cũng nhiều ghê gớm!

        Nước và Lửa

       Kể từ hôm đó, nó vẫn là con nhỏ hồn nhiên, năng động và sôi nổi thường ngày, chỉ có khác là tâm trạng đôi khi khó hiểu đến nỗi không thể giải thích. Tại sao nó lại đỏ mặt khi ‘gã thầy’ Bọ Cạp nhìn nó, tại sao nó lại nhỏ nhẹ hơn, ‘ngoan’ hơn và ‘hiền’ hơn khi đến tiết của thầy. Chưa bao giờ là thế, nó thấy một người làm dịu đi ngọn lửa bốc đồng trong nó, chưa bao giờ là thế, nó thấy trong tim mình những nhịp loạn lạ lùng… Thời gian thấm thoát trôi nhanh, cũng đã hết một học kì. Mới ngày nào ‘gã thầy’ Bọ Cạp còn ‘mới toanh’ với cái tập thể 11 Lý thì bây giờ đã trở thành một người bạn thân quen. Đó là lần cả lớp lao động, với cái chiều cao khiêm tốn của nó mãi không với tới được thành bên trên cửa sổ thì bất chợt ‘gã thầy’ giật cái khăn và với lên lau giùm. Ở góc này ‘gã thầy’ trông như một đứa trẻ, mặc chiếc áo thun xanh lá, mang cái đồng hồ điện tử rất teen kèm cả nụ cười sáng ngời của nắng… nó đã ngẩn ngơ vài giây. Đó là lần cả lớp tham gia một buổi từ thiện của thành phố, nó ngắm ‘gã thầy’ đang vô tư, hồn nhiên bên các em nhỏ thì môi nó đã hé ra một nụ cười vô thức…

       Hay là… nó thích ‘gã thầy’ Bọ Cạp đấy? Ôi thôi mỗi lần nghĩ đến đó nó lại cốc vào đầu bảo mình ngớ ngẩn. Gần đến kì thi cấp thành phố rồi, mấy đứa lớp nó cũng tất bật ôn thi, đối với nó việc đoạt giải lần này rất quan trọng, vừa để chứng tỏ khả năng, vừa để làm cho ‘gã thầy’ kia trầm trồ, chú ý đến mình. Đúng cái bản chất cao ngạo trong Sư Tử cao ngùn ngụt.

       Hôm nay sau giờ bồi dưỡng buổi chiều thì trời mưa, nó đứng chờ tên bạn Nhân Mã, vừa là hàng xóm, vừa là bạn cùng lớp với nó. Hắn ở đầu ngõ, còn nó với Thiên Bình thì giữa ngõ, sáng nào đi học cũng quá giang hắn đến lớp. Dần thành lệ, đôi lần hắn tốt bụng còn mua me hay bánh tráng trộn cho nó nữa mà, chí cốt là để nó đánh động đến bạn lớp phó Song Tử “không chịu hiểu ý của người ta” kia, đúng thật, Nhân Mã là một người biết hy sinh. Mưa càng lúc càng to, nửa tiếng đồng hồ trôi qua, sân trường vắng ngắt còn mỗi nó đứng dưới hiên. Nó nghĩ đến việc gọi điện cho nhỏ bạn thân Thiên Bình thì chợt nhớ đến là giờ này cô nàng đang đi dạo biển cùng chàng Song Ngư lớp Toán rồi. Gió bắt nguồn từ những cơn sóng biển rồi trở về với biển, hợp một cách tự nhiên. Bao nhiêu cặp đôi tìm đến nó xin ý kiến, ai cũng bảo nó tâm lý rồi cảm ơn rối rít, nhưng khi nhìn lại mình cũng chưa có ai nó buồn thiu và bắt đầu thấy tủi thân…

       Nó xòe tay nghịch những hạt mưa li ti rơi xuống từ nhành phượng vĩ, gió hất từng sợi tóc mềm bay nhẹ nhàng trong không trung. Ở góc này trông nó đẹp và dịu dàng lạ, nụ cười hồn nhiên và lấp lánh như tiếng mưa, đảm bảo ai cũng phải dừng chân để ngắm, ít nhiều gì cũng là một chút, chưa kể gì đến người đứng xa xa kia, tim cũng đang khẽ bồi hồi và ngẩn ngơ nhìn về phía nó…

        -Ủa… Thầy chưa về à? – Nó quay lại và thấy ‘gã thầy’ Bọ Cạp đang đứng cách nó không xa

        -À! Sao em chưa về mà còn đứng đây? – Thầy thoáng giật mình rồi ân cần hỏi nó

       -Dạ em đợi bạn, mà nó chưa tới… – Nó buồn như cũ rồi nhanh chóng mỉm cười và nhún nhún chân, sao tự nhiên tiếp chuyện với thầy mà nó cứ ngường ngượng thế nào

        -Hay để tôi đưa em về?…

       Tim nó chệch nhịp vài giây, nó mím môi, ánh nhìn của thầy không giống như đề nghị chút nào, mà là kiểu sẽ-phải đưa nó về vậy, ấm áp lạ lùng. Ngoài đường, mưa giăng giăng khắp các dãy phố, nhà cửa, quán xá ven đường bắt đầu lên đèn, màn đêm sắp đổ ập xuống thành phố và ánh chiều yếu ớt như đang cố chống lại sức nặng của không gian. Nó ngồi phía sau, nghe ngập tràn mùi hương áo phảng phất, giống như mùi hương của một cuốn sách thân thuộc nó vô tình tìm được trong một tiệm Café sách vậy. Đúng là Bọ Cạp, mùi hương giản dị, dễ kiếm tìm nhưng lại khó quên một cách sâu đậm. Nó nhắm mắt nghe từng thanh âm đang réo rắt trong đầu, nó muốn dựa quá, nhưng lại thôi…

        -Em muốn ra biển chút không?

       -Dạ?… – Nó hơi bối rối, nhưng rồi cũng đồng ý. Ban đầu nó nghĩ nên từ chối, vì thế này thì giống… hẹn hò quá. Nhưng thật sự nó muốn đi, Sư Tử trong nó bạo dạn hơn nó tưởng.

       Sóng vỗ liên hồi từng đợt hối hả, thủy triều bắt đầu dâng cao, từng ngọn sóng đục ngầu xô vào bờ cát. Bỗng chốc nó thấy lòng cô đơn, con Sư Tử trong nó hùng dũng nhưng chỉ ở rừng thôi, nó là lửa, nó sợ nước, nó sợ bao đổi thay chênh vênh của con người cũng như thủy triều kia. Còn ‘gã thầy’ Bọ Cạp thì đang điềm nhiên nhắm nghiền mắt cảm nhận hương vị của biển. Phải rồi, Bọ Cạp là nước, vậy biển sẽ là nguồn sống vô tận. ‘Gã thầy’ ngồi xuống ở phía bên kia ghế đá, khoảng cách hai đầu có là bao mà nó thấy xa vời vợi. Không hiểu sao trong đầu lại bay bổng lên câu nói, hòa vào sóng ào ạt: “Bên cạnh người mình thích mà cách 1 xentimet thôi cũng đủ  xa như hàng trăm cây số rồi… xa lắm”. Lẽ nào, nó thích ‘gã thầy’ Bọ Cạp ấy thật hay sao? Chỉ mình nó biết, nhưng trái tim bướng bỉnh không chịu cho nó một câu trả lời rõ ràng…

        -Em có yêu biển không? – ‘Gã thầy’ nheo mắt nhìn nó và mỉm cười

        -Dạ có – Nó lí nhí

        -Ừ! Tôi yêu biển vì tôi đã yêu một người suốt khoảng thời gian cấp ba, cô ấy cũng rất yêu biển

        -Vậy à thầy… – Nó nói hồn nhiên nhưng trong tim rõ ràng từng nhịp vỡ vụn

       -Nhưng thời ấy qua rồi, bây giờ thì ‘đã từng’ thôi, cô ấy chọn yêu một người khác và sang Mỹ trước khi thi đại học – Tiếng của ‘gã thầy’ Bọ Cạp trầm hẳn và vương một nỗi buồn ngấm vào không gian

       Nó thở dài và kèm vài lời an ủi không rõ đâu đuôi, bình thường nó làm gia sư giỏi lắm mà, sao bây giờ lại bối rối là thế. ‘Gã thầy’ nhìn nó như một đứa trẻ và cười: “Về thôi em…”

       Vô tình kéo tay nó đi, cái chạm nhẹ hều mà như có một luồng điện chạy qua kẽ tay, bàn tay ấy sao mang lại cho nó cảm giác lạ lẫm thế này, đến xe ‘gã thầy’ chợt giật mình và buông tay nó ra, chút bối rối nào đó vừa bước qua đây. Nó thoáng buồn…

       Tối đó là cuối tuần, nó cuộn tròn trong chăn nghe mưa rả rích, lòng chợt trống trải kinh khủng, không ngủ được, nó lang thang lên mấy trang mạng Horoscopes, xem sự kết hợp giữa Sư Tử và Bọ Cạp là như thế nào. Rồi nó thở dài ảo não. Ừ Sư Tử là lửa, Bọ Cạp là nước, lửa và nước không thể nào hòa hợp. Ừ ‘gã thầy’ ấy đã từng yêu một người, mà Bọ Cạp yêu là yêu đậm sâu, nó lấy quyền gì ở đâu mà tự tin thay thế được vị trí của người ấy. Rồi ừ thì, Sư Tử và Bọ Cạp… không hợp nhau. Chưa khi nào nó thấy mình tự ti như lúc này, phải chăng, Sư Tử chỉ thật sự yêu một người khi nó từ bỏ tính kiêu ngạo của bản thân?…

       Kết quả của cuộc thi thành công hoàn mỹ với nó, rinh cái giải nhì về đầy tự hào, giải nhất thuộc về nhỏ bạn thân Thiên Bình, hai đứa ôm nhau mừng rớm nước mắt.

       Sân trường chiều nay nắng trải dài tít tắp, không gian ấm áp cực kì dễ chịu, nó chạy khắp các dãy hành lang. Nó tìm ‘gã thầy’ Bọ Cạp kia, bây giờ nó không chối nữa, có sao hay không nó cũng đã thừa nhận với bản thân tình cảm của mình rồi

         -Ờ em… – ‘Gã thầy’ bối rối, đã cả tháng nay nó tránh không nói chuyện với thầy để khỏi… sao nhãng việc học. Bất chợt bây giờ ào đến trước mặt, ai mà không bối rối cho được

         -Thầy… – Nó ngập ngừng

         … Thầy nhướng mày chờ câu nói của nó

        -Em đoạt giải – Nó nheo mắt cười vui hết cỡ và giấu nhẹm đi một câu quan trọng nào đó vừa định thốt ra

        -À… tôi biết rồi, chúc mừng em nhé! – ‘Gã thầy’ bật cười với nó, một nụ cười thật hiền và cũng thoáng buồn, đôi chút khó xử

       ‘Gã thầy’ bước đi, nó ẫn còn ngơ ngẩn cuối hành lang, trách mình sao thật ngốc…

Qua những trận mưa giông…

       – Bố sẽ đón hai bà cháu vào Sài Gòn vào hè này luôn nhé, chuyển vào đó học, bà già yếu rồi, vào đây có bố còn lo cho bà – Nó nhận điện thoại của bố mà nghe hẫng trong lòng, trong nó chênh vênh bao nhiêu là thứ, dang dở bao nhiêu là thứ

       Nó chạy sang nhà nhỏ Thiên Bình định tuông một tràn tâm sự, ai ngờ cả hai đứa khóc bù lu bù loa cả buổi tối chả nói được gì nhiều.

       Hôm sau nó tạm biệt lớp, buổi chia tay hoành tráng có cả nước mắt lẫn nụ cười. Làm sao nó quên? Là nhỏ bạn thân Thiên Bình hòa nhã, thông minh, luôn bên cạnh nó khi nó cần. Là tên Nhân Mã kiên nhẫn đạp xe chở nó đi học suốt hai năm. Là nhỏ bí thư Xử Nữ kĩ-khó tính hay càu nhàu nó hằng ngày. Là gã thủ quỹ Kim Ngưu hiền lành hay bị nó ăn hiếp. Là nhỏ lớp phó Song Tử hoạt bát, vô tư. Và là ‘gã thầy’ Bọ Cạp với nó như hai thế giới trái ngược nhau mà nó ngập ngừng bước đến. Rồi đây bao nhiêu kỉ niệm sẽ xếp vào quá khứ, đến bao giờ mới có thể gặp lại nhau…

       Tối hôm đó nó cùng bà ra sân bay, bây giờ đã khuya lắm rồi, kéo hàng loạt tin nhắn của bọn bạn trong lớp mà khóe mắt nó cay cay. Sao không có tin nhắn hay cuộc điện thoại nào từ ‘gã thầy’, lòng nó trống trải vô hạn, cảm giác như mình vừa bước hụt chân và nghe xào xạt tiếng vỡ trong lòng. Nó nhớ lại cái chiều mà nó cùng ‘gã thầy’ ra biển, nhanh thật đấy, mặc dù bây giờ trời không mưa nhưng lòng nó đang bão nổi. ‘Gã thầy’ Bọ Cạp, người nó gọi là Thầy, thì sao, nó yêu thầy thì sao, có trái với luân lý đạo đức đâu, nó chưa bao giờ cảm thấy có lỗi vì chưa phạm vào một giới hạn nào sai cả. Nó muốn nói rõ với ‘gã thầy’ tình cảm tận sâu trái tim mình. Bao nhiêu suy nghĩ rối ren và sau cùng nó khẽ trút một tiếng thở dài: “Chẳng phải ‘gã thầy’ cũng đã từng chờ ‘ai đó’ hay sao?”, khi nào Nước và Lửa có cơ hội hòa hợp với nhau? Nó muốn người nó yêu sẽ chờ đến khi nó đủ trưởng thành và bước bên nó. Ai cũng chờ, chờ khi ta đủ lớn, chờ khi ta đủ quyền hạn và trưởng thành để yêu một người thì kì thực tình yêu không có sự so sánh và bất chấp mọi quy luật.

       Còn nó. Nó chờ đến bao giờ đây?

       Nặng trĩu…

       Bỗng một giọng trầm ấm vang lên, là gọi tên nó, nhất định nó sẽ không bao giờ quên giọng nói này, nước mắt nó tuông ra, giọng nó vụn vỡ trong gió:

       -… Em chờ thầy! – Và nó cứ tự nhiên để nước mắt rơi, cuối gằm mặt. ‘Gã thầy’ Bọ Cạp mỉm cười bước đến và ghì chặt nó vào lòng, mùi hương sách vẫn còn ám ảnh tâm trí.

       Và ‘gã thầy’ thì thầm với nó, như hàng vạn ngôi sao trên bầu trời đêm, nhưng hôm nay nó không mơ:  “Vậy Bọ Cạp tôi có thể chờ Sư Tử không?…”

       … Ai đó khẽ gật đầu

       Người ta không lớn hơn nhau ở tuổi tác mà là ở tâm hồn. Vậy nếu có cơ hội thì hãy sống, hãy yêu hết mình dù Bạn là Nước và Thế Giới bạn chọn có là Lửa. Bạn đâu biết khi nào mình sẽ đủ lớn? Phải không?…

 Cat Picky

Tác Giả

Bài Dự Thi