Sư Tử Thứ Hai - 01/08/2022

[MS 36] Những đứa con của biển

0

“Tình yêu hệt như một trò chơi cút bắt, người ta cứ mãi đuổi theo những gì mình chẳng thể có được. Hay đó chỉ là luật chơi cho những tâm hồn trẻ thơ còn chưa mường tượng được nỗi đau mà tình yêu đem đến cho chúng có thể lớn đến đâu?” 

Cuc thi viết truyn ngn v 12 cung Hoàng đo
Bài dự thi:  Những đứa con của biển
Mã số: 36
Thể loại:  Truyện ngắn
Tác giả: Bạch Dương

———————————

Những buổi chiều trong vùng quê nhỏ luôn dịu mát. Con kênh trong vắt, hồ nước rợp bóng cây, cánh đồng phủ dài một màu mát mắt, những hàng cây xanh tít tắp và lũy tre – như người ta vẫn nói, biết cười đùa trong gió. Nếu phóng xe thật nhanh khi trời chiều đã tắt nắng, có thể nghe rõ tiếng gió lùa lá cây rào rào bên tai. Âm thanh vui tai đó hẳn có sức cuốn hút vô cùng đối với một cô gái Song Ngư, vì thế nên chiều chiều người ta luôn thấy bóng áo mảnh khảnh ấy lướt đi phần phật trên chiếc xe đạp màu trắng quen thuộc, vòng đi vòng lại nhiều lần quanh khu phố. Hẳn là để tắm táp cho thỏa thích cái cảm giác hân hoan mát lạnh khi gió mân mê nhảy múa trên da thịt. Vị xanh của thiên nhiên vùng quê này quá đỗi ngọt ngào để nuôi dưỡng những tâm hồn đang lớn, và một cô gái Song Ngư mười bảy tuổi – dù vẻ bề ngoài có mạnh mẽ ra sao, dường như luôn cần lưu trữ thật sâu bên trong mình những điều ngọt ngào như thế mới có thể tồn tại.

Cuộc sống lúc này hẳn là rất hào phóng với những đứa trẻ khi lan tỏa những dịu mát và êm đềm ấy vào thật sâu tuổi thơ của chúng. Song Ngưthi thoảng vẫn hay ngồi sau xe chàng trai Bọ Cạp, cùng đón gió và khúc khích những mẩu chuyện không đầu không cuối. Bọ Cạp và Song Ngư đều là hai cung thuộc nguyên tố Nước, lớn lên bên nhau như hai dòng nước quấn quít tự nhiên hòa vào cùng nhau, chẳng cần nói nhiều, chẳng có những râm ran ríu rít, vậy mà cứ thế lẳng lặng hiểu nhau kì lạ.

-Muốn đi biển quá à!

-Thi xong mình đi biển đi!

-Được đấy, nghĩ đến đã thấy có thêm động lực rồi! Mà, Bọ Cạp nghĩ về biển thì hẳn là thấy yên bình như nghĩ về nhà mình nhỉ?

-Ừ, còn cậu?

-Gió ở biển là tuyệt nhất! Tớ thì luôn muốn bao quanh mình bởi gió. Luôn luôn.

-Tại sao cậu thích gió đến thế, suốt ngày rủ đi hóng gió?

– Gió là thứ tự do nhất trên đời!Và tớ là đứa luôn khao khát tự do.

-Thì ra là vậy!

-Làm sao?

-Mềm yếu, nên luôn khao khát tự do, phải không?

Song Ngư quay lại phía Bọ Cạp, nhìn cậu, rồi cúi nhẹ xuống, cùng cười.

Lặng lẽ quan sát và lắng nghe, bằng tất cả sự tập trung và kiên nhẫn, chàng trai Bọ Cạp thầm yêu cô gái Song Ngư như vậy. Mà có lẽ chẳng thể gọi là “thầm yêu”, bởi với mối liên kết giữa hai người, với sự nhạy cảm của Song Ngư, cô có thể cảm nhận tình cảm đó rõ ràng cũng như cảm giác khi một cơn gió mát lạnh lướt qua mỗi chiều. Tình cảm từ trái tim Bọ Cạp sâu và lắng, hiện diên từng ngày trong cuộc đời cô – hiển nhiên và êm đềm như chỉ là một phép thặng dư của tình bạn.

Nhưng trái tim Song Ngư thì không hướng về Bọ Cạp, rõ ràng chẳng kém.

2. Cuối xuân đầu hạ. Cái không khí trong lành đột ngột bị thay đổi bởi một sắc độ rạng rỡ kì lạ. Những buổi trưa ngập nắng. Ánh nắng hong khô và làm mọi thứ sáng choang lên tựa như những tấm gương vậy. Khắp nơi đều lấp lánh. Cây cối cũng như lặng im, nín thở trong từng giòn tan của nắng. Và nơi lan can lớp học, cũng có một đứa con gái đứng lặng im nín thở nhìn ngắm cơn nắng của riêng mình.

Nắng! Nắng tháng tư!

Sơ mi trắng! Tay xắn gọn gàng đến khuỷu. Nụ cười mỉm chếch nhẹ sang một bên, ánh mắt ngước cao đầy cởi mở, tuyệt đối tràn đầy tự tin nhưng dường như luôn đủ hồn nhiên để không trở thành kiêu ngạo. Giữa cái nắng này, mọi khung cảnh như được quay chậm và nhấn mạnh vào từng chi tiết, đến mức mỗi bước chân củachàng trai cũng đủ làm trái tim cô gái loạn thêm một nhịp. Trong con mắt mơ mộng của Song Ngư, nụ cười đó, ánh mắt đó, vóc dáng đó, cái vẻ tự tin thuần khiết đó – luôn như tỏa ra một vầng hào quang khó cưỡng. Trăm nghìn cơn nắng mùa hè gộp lại có lẽ cũng không gây choáng váng bằng cơn bão nắng trong lòng cô mỗi khoảnh khắc như vậy. Giả như cô có thể đóng băng từng khoảnh khắc đó, chụp lại với nguyên vẹn hình ảnh và cảm xúc, chắc chắn đó sẽ là những bức ảnh sáng nhất, rực rỡ nhất, huy hoàng nhất trong ngăn tủ tâm hồn của Song Ngư vốn đã đầy ắp những bức ảnh hoài niệm.

Những chàng trai tháng Tư luôn có sức cuốn hút tự nhiên khó có thể phớt lờ, giống như nắng tháng Tư – tỏa sáng rực rỡ nhưng vẫn mộc mạc, hồn nhiên. Thứ ánh sáng rạng rỡ và sôi nổi đó có lẽ là điều trái tim Song Ngư luôn khao khát. Dù cô đã quen khoác lên mình tấm áo của sự mạnh mẽ và kiêu hãnh, dù mọi người đã quen nhìn cô như một kẻ can trường đứng giữa đám đông gánh vác và phân xử, chỉ có bản thân cô thấm thía rằng vẻ tự tin hồn nhiên đó, sự mạnh mẽ ngây ngô đó là điều cô chẳng bao giờ có được. Cô giấu một niềm ngưỡng mộ bí mật dành cho chàng trai Bạch Dương, ngày đêm nghĩ về anh như thứ ánh sáng chói lòa kì diệu hiện diện cho phần khiếm khuyết mà cô luôn cố che giấu, và vẫn thành công bấy lâu.

Bạch Dương đi vào trái tim Song Ngư vô tư như vậy, ngự trị ở đó ngang nhiên như thế.

Và làm tổn thương nó, theo cùng cách đó.

3. -Hôm nay cậu lại buồn gì vậy? – Vẫn là Bọ Cạp với ánh mắt xoáy sâu nghiêm nghị.

-Đâu, ai bảo cậu là tớ đang buồn? Cười từ đầu buổi đến giờ không thấy à?

-Ừ, cậu cười. Nhưng mắt cậu thì buồn lắm!

Vài giây sững lại, cười nhạt:

-Cậu có cần lúc nào cũng nhìn thấu tớ như thế không?

-Chắc không cần, nếu người ta không phải lúc nào cũng làm cậu buồn thế này –  Bọ Cạp nhìn xa xăm, nói với giọng nửa mệt mỏi nửa châm biếm, rồi khẽ thở dài. Một thoáng, cậu quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt ướt đang trùng xuống của cô gái.

-Tớ chưa bao giờ thấy cậu khóc, nhưng mà mắt cậu thì lúc nào cũng ướt…

Nhìn thấy nỗi buồn trong ánh mắt che giấu sau nụ cười của một người con gái, chỉ có thể là một chàng trai Bọ Cạp. Và rồi dùng chính ánh mắt sắc lẹm của mình để xoáy sâu vào nỗi buồn đó, cũng chỉ có thể là chàng trai Bọ Cạp ấy.

Bọ Cạp giống như một đại dương biển. Dù khi bình yên vỗ về nâng đỡ, khi nổi bão gào thét và nhấn chìm, vẫn một lòng ôm trọn tất cả, mãi ở lại với những gì mình yêu thương nhất. Và phải chăng vì chẳng thể chảy trôi, chẳng thể rời đi, nên mới dậy sóng nhiều như vậy? Như cái cách mà bao năm qua cậu đã ở bên, lặng lẽ quan sát, lặng lẽ lắng nghe, thấu hiểu và yêu thương cô gái Song Ngư của mình. Để rồi cay đắng và như hờn dỗi chính mình – khi thấy cô phải tổn thương vì một kẻ khác…

-Truyện “Nàng tiên cá” là cái truyện cổ tích nhảm nhí nhất trần đời.

-Sao nhảm nhí?

-Tại sao một sinh vật thuộc về biển cả lại đánh đổi tất cả những gì đẹp đẽ nhất mình có để theo đuổi một thứ chẳng thuộc về mình, đi đến một nơi chẳng phải dành cho mình, trở thành một con người chẳng phải là mình? Sinh ra từ biển cả sao không yên vị vẫy vùng ở đó, sao cứ phải chạy theo những thứ xa vời?

-Haha, đó chỉ là thứ logic của cậu thôi, đồ Bọ Cạp!

-Ừ đấy, tớ ghét truyện cổ tích. Gieo vào lòng bọn con gái những mộng tưởng không bao giờ thành hiện thực.

-Nhưng cậu không biết à?

-Sao?

-Chính vì không hiểu hết nên mới càng choáng ngợp, chính vì không thuộc về nên mới càngám ảnh.

-Như cậu, yêu biển, mơ là gió, cuối cùng lại si mê một kẻ mà cậu gọi là “nắng”?

Song Ngư quay lại:

-Ừ, phi lý như vậy đấy haha.

Tình yêu hệt như một trò chơi cút bắt, người ta cứ mãi đuổi theo những gì mình chẳng thể có được. Hay đó chỉ là luật chơi cho những tâm hồn trẻ thơ còn chưa mường tượng được nỗi đau mà tình yêu đem đến cho chúng có thể lớn đến đâu? Những đứa trẻ vẫn chưa lớn hẳn, nhưng tâm hồn chúng đã theo thứ tình cảm kì lạ đầu đời mon men đến miền cảm xúc dữ dội chẳng còn nằm trọn trong sự bảo bọc và chữa lành của tuổi thơ. Những đứa trẻ mười bảy tuổi, có lẽ chỉ có chúng mới đủ ngây ngô lẫn cứng đầu để quay cuồng mãi theo trò chơi kì cục đó, mà trong lòng vẫn vun đắp và tôn thờ như một giáo đường thiêng liêng của riêng mình. Và Song Ngư, Bọ Cạp – những đứa trẻ mệnh Nước sinh ra từ biển cả, hẳn là những kẻ cứng đầu nhất trong số đó – cứ mãi lặn ngụp, cứ mãi chới với – không dừng.

4. Buổi học chưa tan, nhưng Song Ngư vội vã rời lớp học, chuyện gần như chưa hề có tiền lệ. Người ta lại thấy cô gái mảnh khảnh phóng đi trên đường, qua những hàng cây đang lặng im trong cơn nắng giữa trưa hè.

Những nỗi niềm hong khô dưới nắng giòn tan đến mức chỉ một khẽ chạm cũng đủ vỡ vụn ra. Và cô thấy nắng cào xé trên da thịt mình những nỗi niềm chẳng thể gọi tên được nữa.

-Cậu có nhà không, bây giờ tớ qua.

-Có, nhưng đang mưa mà.

-Không sao, giờ tớ qua – Giọng cô chắc chắn, phần như cố che giấu sự gấp gáp và thổn thức trong hơi thở.

Dưới ngọn đèn đường, những hạt mưa nặng hạt bỗng mềm như một điệu nhảy. Bọ Cạp đã đứng chờ cô từ lâu. Cô gái cầm ô bước đến, hổn hển:

-Muốn tắm mưa quá mà phải giả bộ cầm ô để người ta không nghĩ mình điên. Đi qua nhiều nhà người quen quá – cười.

Một khoảng im lặng dài. Bọ Cạp chẳng đáp lại câu nói cậu thừa biết là vô nghĩa của Song Ngư. Cậu quá đủ khả năng cảm nhận thấy sự khác lạ trong cô, trong những điều cô sắp nói. Như thể là lần đầu tiên, Song Ngư nhìn vào mắt cậu sâu và lâu như vậy. Cô ngả ô xuống, và những giọt nước mưa bắt đầu hắt lên khuôn mặt cô.

-Tớ chẳng thể chịu đựng được nữa rồi – và vai cô bắt đầu run lên.

Có lẽ cô đang khóc. Vừa khóc vừa cười. Nước mắt hòa vào nước mưa, tiếng cười hắt ra che đi từng nhịp thở đang nghẹn ngào. Còn cậu đứng đó, bỗng dưng rối bời trước nỗi niềm của người con gái mà bấy lâu cậu tưởng rằng đã quá thấu hiểu.

-Cậu đừng như vậy nữa đi!

-…

-Cậu biết tại sao người ta cứ làm cậu tổn thương không? Là vì cậu lúc nào cũng làm như cậu có thể thấu hiểu hết, có thể thông cảm hết. Rút cục chỉ có tớ thấy được sự yếu đuối của cậu.

-…

-Đừng lấy sự sắc sảo che giấu cõi lòng mềm yếu của mình nữa…

Đôi vai Song Ngư dần dừng lại. Lặng im, thứ lặng im như buông thõng ra và rã rượi trong mưa.

-Tớ biết…

 Tớ biết…

 Rồi chuyện này sẽ phải kết thúc thôi!

Cô nhìn vào mắt Bọ Cạp, da diết và thân thương:

-Cảm ơn cậu. Tớ về đây!

Song Ngư quay lưng bước đi, vội vã cũng như cách mà cô đến.

Còn cậu, đứng thẫn thờ một hồi rất lâu, sau cả khi cô đã khuất sau màn đêm dày những giọt mưa mềm lạnh.

5. Thời gian trôi qua, những đứa trẻ ngày một lớn.

Bọ Cạp chẳng còn gần cô gái của cậu nhiều, kể từ đêm mưa hôm ấy. Cô cứ xa dần, rồi những bộn bề thi cử, những áp lực và dự định cũng hùa vào ào ạt cuốn họ đi mỗi người một hướng. Ngày ấy thi thoảng cậu còn bắt gặp ánh mắt cô, nửa dịu dàng, nửa xa cách. Giờ ra trường cũng non một năm, chẳng thể thấy mặt nhau mỗi ngày như xưa, nhưng cậu vẫn dõi theo, vẫn nghe ngóng về cô, bằng đủ mọi cách có thể.

Cậu không gặng hỏi hay tự tiện can thiệp. Vì cậu tin vào Song Ngư. Và vì trong cậu luôn có dự cảm kiên định rằng đó chẳng phải kết thúc dành cho tình bạn của hai người.

Một ngày, cô đột nhiên mail cho cậu rất dài:

“Tớ đã đọc đi đọc lại “Nàng tiên cá” không biết bao nhiêu lần. Và chẳng còn thấy đó là một kết thúc buồn nữa. Người ta chỉ nhớ nàng đã hi sinh đuôi cá và tiếng hát mong có được tình yêu của hoàng tử, mà quên mất rằng điều nàng khao khát nhất chính là một linh hồn bất diệt. Người ta chỉ nhớ những đau đớn, những thất vọng, những ảo mộng của nàng, nhưng mà cho đến cùng, cậu biết không? Nàng tiên cá đắm mình xuống biển. Nàng trở về với biển, rồi tan ra và thấy bản thân mình bay lên, trở thành người con gái của Gió. “Các tiên cá không có một linh hồn bất diệt, và chỉ có được là nhờ vào tình yêu của một người đàn ông trên mặt đất. Đời họ vĩnh viễn hay không là nhờ vào kẻ khác. Chúng tôi, những người con gái của Gió, không có linh hồn bất diệt. Nhưng, nếu chúng tôi làm được những điều tốt thì chúng tôi có thể có một linh hồn.” Kì diệu không?

Three hundred years from now, the little mermaid will get a soul…”

Rất nhanh, ngay khi nhận được – có một mail gửi ngược trở lại:
“Dài dòng quá, cậu vẫn như ngày nào! Hôm nào đi biển đi :D”

Có một biển, luôn lặng lẽ và kiên định – chờ một dòng sông trở về.

Viết

cho những ngây ngô và mơ mộng đã vĩnh viễn theo gió bay đi…

Bạch Dương

Tác Giả

Bài Dự Thi